TÌNH YÊU CẤM LOẠN
Phan_3
Thương Thiên Vũ khẽ chau mày, nhìn Thương Phượng Ngôn đã ngừng cười, nói: “Lúc nào con tỉnh táo thì đến tìm ta. Bây giờ hồi cung nhanh lên, làm thật tốt chuyện của con.Đừng có cả ngày lưu luyến bụi hoa, gây tai họa cho hậu cung.”
“Chuyện của con không cần phụ thân quan tâm. Con trở lại là để thăm Vũ Nhi. Khi nào muội ấy chưa khỏe hắn thì con sẽ không rời đi.”Hắn không nghe lời và cả tình cảm của Thương Thiên Vũ.
“Con nghĩ hắn là người ngu ngốc à?” Thương Thiên Vũ nhìn vẻ mặt tràn đầy hận ý của Thương Phượng Ngôn, trong lời nói có chứa tia bất đắc dĩ rất khó nhận ra.
Thương Phượng Ngôn hừ nhẹ một tiếng, trầm mặc, xoay người nhìn phía ngoài cửa sổ. Hắn sợ nếu mình còn nhìn gương mặt tuấn mỹ như ngọc trước mắt thêm nữa sẽ không nhịn được mà sẽ hung hăng xông lên đánh một trận.
Không biết có phải ảo giác của hắn không mà trong phòng lại có tiếng thở dài.
Là ai? Thương Phượng Ngôn không muốn biết. Hắn chỉ biết một việc đó là phải bảo vệ muội muội thật tốt. Không thể để cho nàng bị mảy may thương tổn, để cho nàng lớn lên dưới ánh mặt trời rực rỡ, để cho nàng có thể vui vẻ mỗi ngày, không ưu sầu, không ưu phiền. Đây là tâm nguyện cuối cùng của hắn và cũng là nguyện vọng cuối cùng của mẫu thân.
“Ngôn Nhi, con phải nhớ vô luận sắp tới xảy ra chuyện gì, con cũng không được rời bỏ Vũ Nhi. Con nhất định phải bảo vệ nó thật tốt, dùng hết tất cả sức mạnh của mình mà bảo vệ nó, biết không?” mặt Ngạch Mẫn đầy trịnh trọng mà nói. Trên gương mặt tuyệt mỹ động lòng người ấy không có sự nhu nhược thường ngày mà mang theo sự cứng cỏi và đau thương.
Từ đó trở đi, Thương Phượng Ngôn đặt Thương Phượng Vũ lên hàng đầu. Hắn không biết rằng đây là lúc nghiệt duyên bắt đầu.Những điều này về sau hãy nói.
Khi đó Thương Phượng Ngôn đã từng ngây thơ mà hỏi Ngạch Mẫn phải làm thế nào. Ngạch Mẫn chỉ lặp lại một câu: “Nắm chắc quyền lực. Vậy mới có thể bảo vệ được Thương Phượng Vũ và bản thân con.”
Trước kia Thương Phượng Ngôn không hiểu. Sau khi bước chân vào quan trường, làm ám vệ thì hắn đã hiểu. Hắn hiểu tại sao Ngạch Mẫn lại nói như vậy. Cũng từ khắc hắn hiểu ra đó thì bắt đầu phẫn hận và đối nghịch khắp nơi với Thương Thiên Vũ.
Mỗi lần hắn trở về Thương Thiên Vũ cũng mặc kệ, không coi chuyện của hắn là quan trọng nên hắn càng giận. Chỉ là giận thì giận, trước mặt người ngoài bọn họ vẫn là người một nhà tương thân tương ái, phụ tử tình thâm.
Nhìn bộ dáng trước sau như một đều là ôn hòa của Thương Thiên Vũ, Thương Phượng Ngôn càng hận, hận, hận…
“Con ra ngoài đi. Ta muốn yên tĩnh một chút.”Thương Thiên Vũ nói.
Không biết khi nào Thương Phượng Vũ mới tỉnh lại.Thương Phượng Ngôn nghĩ một lúc rồi quyết định ra ngoài một chút để thay đổi không khí ngột ngạt này.
Im lặng xoay người, ưu nhã rời đi, để lại một phòng đầy mùi thuốc súng.
Chương 6: Phụ thân là giấc mộng kiếp trước
Gió tháng ba nhẹ nhàng thổi như thiếu nữ e lệ ẩn tình làm loạn hồ xuân, sóng gợn lăn tăn. Một phiến hoa nhỏ vũ động theo nàng.
Thương Phượng Ngôn đứng trong đình bát giác ở hoa viên, suy nghĩ trôi bồng bềnh về chuyện lúc nhỏ.
Thương Phượng Vũ bi bô tập nói, lần đầu tiên biết đi và cả lần đầu tiên mở miệng gọi mình là ca ca.
Từng cảnh hiện lên trong đầu hắn, nụ cười lan ra khóe mắt. Nhưng khi hắn nhớ đến lúc Ngạch Mẫn chết thì sắc mặt thay đổi, chứa thống khổ và hận ý.
“Khụ khụ” tiếng ho nhẹ vang lên, đánh thức Thương Phượng Ngôn đang chìm trong hồi ức.
“Ngươi đến đây làm gì?” thấy người tới là Bạch Mặc, Thương Phượng Ngôn ôn hòa hỏi.
Phải nói sao đây? Bạch Mặc chần chừ, trên mặt hiện lên sự bối rối. Nhưng bối rối biến mất rất nhanh khi trong đầu hắn hiện lên cảnh tượng hắn và một tiểu oa nhi bái đường thành thân. Hắn rùng mình một cái. Bằng bất cứ giá nào, muốn ra sao thì ra, mình không muốn cưới tiểu oa nhi này.
Trong lòng đã quyết định nên hắn cũng buông lòng. Hắn ôm quyền, khẽ khom người: “Xin ngươi nhất định phải giúp ta. Ta không muốn cưới tiểu oa nhi đó.” Vừa nói xong, Bạch Mặc sửng sốt, vội vàng đổi lời: “Không phải vậy, không phải vậy. Ý ta là ngươi có thể nói giúp cho ta trước mặt phụ thân ngươi không?Giễu cợt lời nói đùa phải thành thân của huynh ấy?” hắn thận trọng mà nhìn sắc mặt Thương Phượng Ngôn. Thấy Thương Phượng Ngôn không nổi giận, tim của hắn mới trở lại bình thường, khôi phục vẻ mặt ôn hòa cao nhã ngày thường.
Hắn thầm than trong lòng rằng hai người này một thì mặt cười chỉnh người, một thì mặt lạnh với ta. Người nào cũng đáng sợ như nhau.Lúc nào thì mình mới có thể thoát khỏi số kiếp bị khi dễ này đây…Trong lòng thì ngửa mặt lên trời kêu to nhưng ngoài mặt thì híp mắt mỉm cười.
Nghe Bạch Mặc nói đến “tiểu oa nhi” thì lông mày Thương Phượng Ngôn khẽ nhíu lại, đáy mắt hiện lên giận dữ nhưng hắn thu hồi rất nhanh: “Xin lỗi, quyết định của phụ thân ta không thể thay đổi cũng không có quyền phát ngôn.”
Nụ cười trên mặt Bạch Mặc cứng lại nhưng hắn chưa từ bỏ ý định: “Chẳng lẽ ngươi trơ mắt nhìn muội muội ngươi yêu thương nhất gả cho một người lãnh đạo già nua?” Để thoát khỏi danh xưng phu quân của một tiểu oa nhi sáu tuổi, Bạch Mặc bắt đầu tự hạ thấp mình.
Khóe môi Thương Phượng Ngôn khẽ nhếch lên. Hắn nhìn Bạch Mặc: “Hào hoa phong nhã, không tệ.”
“Ta rất hoa tâm. Ở Hoa Dạ các ta có rất nhiều tình nhân.”Tiếp tục tự hạ mình.
“Giết là được.”
“Ta có thể tìm thêm.”
“Không sợ bị phụ thân ta chỉnh thì ngươi cứ đi.”
Vô cùng tức giận: “Ta, phụ thân ta không đồng ý. Ta phải đi ngay bây giờ.”
“Tùy ngươi. Nếu ngươi có thể ra khỏi đại lục Viêm Hoa thì coi như ngươi có bản lãnh.”
“Đáng ghét, đáng ghét. Có chết ta cũng không cưới muội muội của ngươi. Phụ tử các ngươi nên từ bỏ ý niệm này đi.” Xoay người, mặt đỏ lên vì tức giận, rời đi.
Nhìn bóng lưng xa dần của Bạch Mặc, Thương Phượng Ngôn khẽ nâng lông mày. Sau đó hắn nhẹ nhàng cười. Nụ cười này như hoa anh túc, khiến người ta mất hồn.
Ban đêm, trăng tròn treo trên trời. Bầu trời đêm giăng đầy sao.
“Phụ thân, hôm nay là Bách Hoa Tiết, người đưa Vũ Nhi đi xem một chút có được không?”Thương Phượng Vũ nuốt miếng điểm tâm trong miệng xuống, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy mong đợi lên.
Bàn tay thon dài nâng bình nước, rót cho Thương Phượng Vũ một ly trà ấm, sau đó để lại chỗ cũ: “Vũ Nhi, con đi tìm đại ca đi. Phụ thân còn có vài chuyện phải làm.Được không?” trên mặt Thương Thiên Vũ là nụ cười dịu dàng.
“Vâng, vậy Vũ Nhi đi tìm ca ca.”
“Đi đi, đi đường cẩn thận, coi chừng té.”
“Biết mà phụ thân, Vũ Nhi đi nha.”
Thương Thiên Vũ phất tay, trong mắt hiện lên nụ cười ngây thơ đáng yêu của Thương Phượng Vũ.
Thương Phượng Vũ cúi đầu suy nghĩ một chút rồi đi tới bên cạnh ghế của Thương Thiên Vũ, nhón chân lên, chu cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn, hôn “chụt” một cái trên má phải rồi đến má trái của hắn.
Sau đó sôi nổi chạy ra ngoài, hồn nhiên không biết hành động của mình đã đánh sâu vào lòng Thương Thiên Vũ.
Đến chỗ không có người, Thương Phượng Vũ cười, cởi bỏ nụ cười ngây thơ, không che giấu tâm tư mà cười lên: phụ thân, ba, từ hôm nay người chính là ba của con.
Thương Phượng Vũ chưa từng được biết đến phụ thân là gì động lòng.Động lòng vì nam nhân tên Thương Thiên Vũ này.Không vì nguyên nhân gì cả mà chỉ bởi vì hắn đối tốt với mình, thương yêu mình, che chở mình.
Đây là tình thương của cha mà kiếp trước Thương Phượng Vũ mong ước.
Chương 7: Mặc chi tâm, Vũ chi khế
Đèn lồng đỏ treo cao, chiếu sáng rực cả con đường.
Giờ Mẹo là bắt đầu Bách Hoa Tiết.
“Phượng Ngôn ca ca, có phải Bách Hoa Hội chơi rất vui không?”Trong đám người lui tới có một nam tử tuấn mỹ bất phàm, dáng người phóng khoáng đang ôm một tiểu nữ oa phấn điêu ngọc mài.Tiểu nữ oa khẽ mở cái miệng nhỏ nhắn hồng hào lảm nhảm nói gì đó với nam tử.Trên mặt nam tử là nụ cười sủng nịch.
“Sao? Vũ Nhi sốt ruột à?”
“Muội không có. Phượng Ngôn ca ca, huynh mau nói cho muội biết đi.”Miệng thì nói không vội nhưng trên mặt và trong mắt Thương Phượng Vũ đều là tò mò.
Thương Phượng Ngôn cười nhìn bộ dáng sốt ruột rất đáng yêu của Thương Phượng Vũ, khẽ mở miệng: “Không có thì muội gấp cái gì?”
Thương Phượng Vũ cong cái miệng nhỏ nhắn lên, bắt đầu bất mãn: “Phượng Ngôn ca ca khi dễ muội. Muội sẽ mách Mặc Mặc phu quân. Không bao giờ để ý tới Phượng Ngôn ca ca nữa.”
Bách Hoa Tiết là ngày hội truyền thống của đại lục Viêm Hoa. Tên là Bách Hoa nhưng kỳ thật là hội xem mắt. Chuyện này Thương Phượng Vũ không biết.
“Không biết thẹn thùng. Mới lớn chừng này đã muốn lập gia đình.”
“Hừ, Phượng Ngôn ca ca còn không nói cho muội biết, không nói cho muội biết…muội liền đi tìm Mặc Mặc phu quân, không về nữa.” Nâng mũi nhỏ lên, hừ nhẹ, khóe mắt nhìn phản ứng của Thương Phượng Ngôn.
Thương Phượng Ngôn nhịn cười, nghiêm trang mà nói: “Ca ca sẽ lập tức chuẩn bị đồ cưới thật lớn.”
Thương Phượng Vũ vung đôi tay nhỏ bé, đánh vào lưng hắn: “Hu hu, Phượng Ngôn ca ca hư, không thích Phượng Ngôn ca ca nữa, hu hu hu. Trong mắt không hề có nước mắt mà chỉ giả bộ khóc khan.
Nhưng dù là vậy, Thương Phượng Ngôn cũng chịu thua, không trêu nàng nữa: “Vũ Nhi ngoan. Muội đừng đánh chết đại ca. Đánh chết đại ca rồi ai sẽ nói cho nàng biết điển cố về Bách Hoa Tiết.”
Không ngoài dự đoán của Thương Phượng Ngôn, lời hắn vừa dứt thì Thương Phượng Vũ ngừng đánh và gào khan, đôi mắt đen láy tràn đầy chờ mong mà nhìn hắn, chờ câu trả lời của hắn.
“Muội đó.” Thương Phượng Ngôn điểm nhẹ cái mũi nhỏ của Thương Phượng Vũ, vừa đi vừa nói: “Bách Hoa Tiết là ngày hội trưng bày các loại hoa cỏ.”
Đơn giản trực tiếp giới thiệu, một câu liền nói xong.
“A, vậy có cái gì vui không?”
“Có, ở bên bờ hồ có Bách Hoa Hội, còn có so tài nghệ.”
“Chơi rất vui sao Phượng Ngôn ca ca?”
“Chúng ta tới đó ngay.”
Thương Phượng Vũ không nói gì, chỉ dùng vẻ mặt ngây thơ đầy ý cười nhìn đủ loại đèn lồng và người bên đường.
Thời gian ủ rũ luôn ngắn ngủi.
“Công tử, thiếu gia nhà ta mời ngài và tiểu thư lên thuyền.” một nam tử trung niên mặc áo xám, mặt mũi hiền lành nói.
Ngay lúc người này đến gần Thương Phượng Ngôn đã biết nhưng hắn không để ý. Hắn biết người này.
“Ừ, biết rồi.”Thương Phượng Ngôn không quay đầu, chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng. Sự dịu dàng trên người chuyển thành khí tức tôn quý bức người.
Cảm nhận được Thương Phượng Ngôn thay đổi nét mặt, Thương Phượng Vũ không nói gì, giả bộ không biết gì nhìn mặt hồ. Chiếc thuyền lớn đã chậm rãi di chuyển, sắp cập bờ.
“Công tử, mời. Tiểu thư, mời.” nam tử trung niên thấy thuyền đã cập bờ thì dùng vẻ mặt kính cẩn lui lại một bước, dẫn Thương Phượng Ngôn lên thuyền.
Đang lúc mọi người thấy kỳ lạ vì chưa tới lúc thuyền cập bờ, một nam tử tuấn mỹ phiêu dật dắt một tiểu oa nhi phấn điêu ngọc mài bước lên thuyền, sau đó thuyền từ từ rời bờ.
Có người tinh mắt nhận ra: “Đó không phải là tiểu quận chúa và đại thế tử của phủ Hiền vương sao?”
“Huynh đài nói không sai, chính là bọn họ.” người qua đường Giáp.
“Có lẽ năm nay đại thế tử là một trong những trọng tài của Bách Hoa Hội.” người qua đường Ất.
“Ừ. Hiền vương phi là người học rộng, Hiền vương học thức uyên bác, mời đại thế tử làm trọng tài là vô cùng hợp lý.” Người qua đường Bính.
Bên bờ hồ mọi người sôi nổi suy đoán, trên thuyền diễn ra một màn kích tình.
“Mặc Mặc phu quân, sao chàng lại bỏ lại ta, lén chạy đến đây?” Vừa lên trên thuyền, Thương Phượng Vũ liền phát hiện Bạch Mặc đang ngồi trên nệm êm đùa giỡn với một mỹ nữ.
Đồ của mình, không ai có quyền nhúng chàm. Nhất là Thương Phượng Vũ đang chuẩn bị dạy dỗ Bạch Mặc thành phu quân tốt biết nghe lời.
Bạch Mặc chỉ nghe nói đi tới bờ đón một nam nhân nên không để ý lắm, vẫn nói cười với hồng nhan tri kỷ bên cạnh.
Nhưng khi lỗ tai hắn nghe được tiếng “Mặc Mặc phu quân” thì như bị sét đánh trúng, đứng sững sờ ở đó, nụ cười cứng lại trên mặt.
Cơn ác mộng lại tới!!!!!
Mặc chi tâm, Vũ chi khế.
Trong cảnh sắc tươi đẹp, vang lên tiếng sấm.
Nụ cười của Bạch Mặc cứng lại, ly rượu trên tay sóng sánh.
Mỹ nữ bên cạnh hắn ngẩn người nhưng khôi phục vẻ mặt tươi cười như hoa rất nhanh.
Thương Phượng Ngôn không phản ứng, tựa như chuyện trong khoang thuyền lúc này không liên quan gì tới hắn.
“Phượng Ngôn, ngươi cũng đến sao?” Bạch Mặc lấy lại tinh thần, thu hồi bộ dạng mất hồn của mình, đảo mắt một cái liền biến thành quý công tử phong lưu nho nhã. Không ai biết hắn đang khóc lóc bi thương, âm thầm gạt lệ.
“Ừ.”Đối với người ngoài, Thương Phượng Ngôn vĩnh viễn dùng bộ mặt lành lạnh như ánh trăng.Nhưng khi hắn cúi đầu nhìn Thương Phượng Vũ thì đáy mắt dâng lên nụ cười dịu dàng.
“Mặc Mặc phu quân, có phải Vũ Nhi làm gì sai không? Tại sao chàng không để ý đến ta, chỉ nói chuyện với Phượng Ngôn ca ca?” Lông mi cong vút hơi nhíu lại, cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn nói ra mang theo ủy khuất, trong đôi mắt đen nhánh sáng trong có hơi nước.
Dám không nhìn ta? Bạch Mặc, ngươi có bản lãnh đó sao?
Bị ánh mắt thiên chân vô tà mang theo ủy khuất của Thương Phượng Vũ nhìn chằm chằm, tâm Bạch Mặc thấp thỏm, nảy sinh áy náy. Hắn nhìn Thương Phượng Vũ rồi nhìn xuống vạt áo của nàng.
Trong lòng thầm kêu lên: Bạch Mặc, ngươi tỉnh táo một chút. Nàng chỉ là một đứa bé, sao ngươi có thể sợ nàng? Vì sao ngươi phải sợ nàng? Chỉ là ra ngoài uống rượu hoa thôi, có gì lớn đâu? Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường. Hơn nữa, mình và nàng không có gì, cần gì phải khẩn trương? Ừ, đúng, mình không cần phải khẩn trương. Nàng chỉ là một đứa đứa bé. Chỉ là đứa bé.
Bạch Mặc tự an ủi mình rồi giương mắt nhìn thẳng vào mắt của Thương Phượng Vũ. Nhưng khi hắn quét thấy trong mắt của Thương Phượng Ngôn lóe lên sự tàn nhẫn thì sợ hết hồn.
Bạch Mặc ưu nhã đứng dậy, đi tới trước mặt Thương Phượng Vũ, đầy ủy khuất mà ngồi xổm xuống, dùng giọng mềm như nước mà nói: “Vũ Nhi ngoan, không phải ta không để ý tới con mà là chào ca ca con trước, rồi mới tìm con.”
Bạch Mặc muốn dùng trò lừa gạt tiểu hài tử để gạt Thương Phượng Vũ nhưng kết quả có thể đoán được.
Nghe vậy, Thương Phượng Vũ thu hồi ủy khuất, thay bằng nụ cười hồn nhiên: “Có thật không? Vậy là Vũ Nhi sai rồi. Ta xin lỗi Mặc Mặc phu quân. Nhưng ở đây rất nhiều người nha.” Chớp đôi mắt đo đen nhánh linh động, nhìn chằm chằm Bạch Mặc.
“Không cần, không cần.” Bạch Mặc liên tục nói không cần, ánh mắt lại nhìn về phía cô nương xinh đẹp kia.
Động tác nho nhỏ này sao tránh được ánh mắt của Thương Phượng Vũ?
Liếc trái liếc phải, cuối cùng Thương Phượng Vũ ngẩng đầu nhìn Thương Phượng Ngôn. Nhìn thấy nụ cười thản nhiên của hắn, Thương Phượng Vũ hôn thật nhanh lên môi Bạch Mặc một cái, sau đó ôm đùi Thương Phượng Ngôn, không dám ngẩng đầu lên.
“Phanh” một tiếng, Bạch Mặc bị hành động này của Thương Phượng Vũ kích thích đến mức ngã ngồi trên mặt thuyền.
Sắc mặt của nữ tử xinh đẹp trở nên khó nhìn.
Người mời Thương Phượng Ngôn lên thuyền vừa bước vào khoang thuyền thì thấy cảnh tượng này, liền nở nụ cười.
Trong mắt Thương Phượng Ngôn lóe lên ám quang.
“Ha ha ha, Phượng Ngôn, mới một năm không gặp Vũ Nhi đã lớn vậy rồi, sắp trở thành đại cô nương thôi. Ha ha ha ha ha, nhất là phu quân của Vũ Nhi của chúng ta, càng là nhân trung long phượng, thiên chi kiêu tử, ha ha ha ha.”Người nọ cười to, làm rối loạn không khí quỷ dị, 囧lòng của Bạch Mặc và vẻ mặt của hắn.
Mặt Bạch Mặc ửng hồng. Hắn đứng dậy rất nhanh, bắt tay chỉnh lại quần áo, rồi xoay người nói với người vừa tới: “Ta cứ nghĩ là ai mà nói như vậy, thì ra là Ngạch Tử Khanh – Ngạch đại tài tử.” nếu như ánh mắt có thể giết người thì chỉ sợ Ngạch Tử Khanh sớm đã bị Bạch Mặc bắn trăm ngàn lỗ trên người rồi.
“Trước mặt Liên Hoa công tử tự xưng là tài tử , thật không dám nhận, không dám nhận.” Ngạch Tử Khanh cao giọng trả lời, trên tuấn nhan góc cạnh rõ ràng là nụ cười nho nhã. Mắt hắn quét về phía Thương Phượng Vũ.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra hai người này không hợp nhau.
Sắc mặt nữ tử đang ngồi cạnh Bạch Mặc càng khó coi hơn.Thương Phượng Vũ vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt.
Thương Phượng Vũ buông tay đang ôm đùi Thương Phượng Ngôn ra, nâng đầu nhỏ nhìn chằm chằm người mới tới. Trong ấn tượng của nàng thì chưa từng gặp qua người này. Ánh mắt của nàng vừa vặn chạm vào ánh mắt hắn. Thương Phượng Vũ không cúi đầu mà vẫn dùng vẻ mặt tràn đầy tò mò nhìn hắn, giấu đi suy nghĩ trong lòng.
“Tiểu Vũ Nhi, lại đây đại cữu cữu bế.” Ngạch Tử Khanh không để ý tới Bạch Mặc nữa, bước hai bước đến trước mặt Thương Phượng Vũ.
Không đợi Thương Phượng Vũ, liền bị một người bế lên. Là Bạch Mặc.
“Nương tử của ta chỉ có thể để cho ta ôm. Ngươi đứng qua một bên hóng mát đi.” Bạch Mặc ôm Thương Phượng Vũ trong ngực, mặt đầy khiêu khích mà nhìn Ngạch Tử Khanh.
Ngạch Tử Khanh cười nhẹ, đứng lên: “Nương tử của ta, ha ha. Vũ Nhi là cháu gái của ta, Bạch Mặc ngươi cũng phải gọi ta một tiếng “cữu cữu”.”
Thấy sắc mặt của Bạch Mặc chuyển từ trắng xanh sang đỏ, Ngạch Tử Khanh nói tiếp: “Ngoan, gọi đại cữu cữu đi.”Môi mỏng thốt lên một câu với thái độ vô cùng đứng đắn.
“Mặc Mặc phu quân, ta đói bụng.”Thương Phượng Vũ lên tiếng từ trong ngực Bạch Mặc.
“A, được, con muốn ăn gì?” Bạch Mặc ôm Thương Phượng Vũ về chỗ của mình.
Ngạch Tử Khanh đưa tay sờ sờ chóp mũi, liếc Thương Phượng Ngôn. Hai người một trước một sau rời đi.
Trong khoang thuyền chỉ còn lại Thương Phượng Vũ, Bạch Mặc và nữ tử kia. Toàn bộ người hầu lui ra, chờ ngoài khoang thuyền.
Ngồi trong lòng Bạch Mặc, ăn bánh ngọt hắn đưa tới, mặt Thương Phượng Vũ tràn đầy ý cười.
Nữ tử kia nhìn hai người bên cạnh. Mặc dù chỉ là đứa bé nhưng trong lòng nàng như bị đổ bình ngũ vị, càng thêm chua xót.
“Mặc, tiểu muội muội này là ai vậy?” thật ra thì trong lòng nữ tử này đã rõ ràng. Những lời này của nàng mang theo ý vị sâu xa. Từ đoạn đối thoại và vẻ mặt, hành động của Bạch Mặc vừa rồi, nàng cảm thấy có gì đó không đúng. Ánh mắt nhìn Thương Phượng Vũ mang theo sự chán ghét.
Ánh mắt này chỉ thoáng qua nhưng vẫn bị Thương Phượng Vũ thu hết vào trong mắt. Nàng nảy ra một ý.
“Mặc.” thanh âm của nữ tử mềm hơn, đôi mắt đẹp chứa sự hờn giận, sóng mắt lưu chuyển.
“Vãn Thanh, nàng là nữ nhi của Hiền vương – Thương Phượng Vũ.” Bạch Mặc vừa nói chuyện vừa bóc một quả nho, đưa vào miệng Thương Phượng Vũ.
Không có được đáp án mình muốn, trong lòng Vãn Thanh có chút chua xót. Trên khuôn mặt xinh đẹp như hoa nở nụ cười dịu dàng, mở miệng một lần nữa: “Mặc, thuyền cập bờ.” Chưa chờ nàng nói hết lời thì có một giọng nói chen vào.
“Mặc Mặc phu quân, chúng ta đi tìm Phượng Ngôn ca ca được không?” Thương Phượng Vũ đã ăn uống no nê nói. Tuổi còn nhỏ lại nói ra lời khiến người ta không thể kháng cự được.
Vãn Thanh ngẩn ra. Đứa bé này, khí thế trên người nàng. Không đâu, không đâu.
Bạch Mặc quả quyết cự tuyệt: “Không được, ta còn phải bồi Vãn Thanh đi chơi.” Nói đùa à, để ta phải đối mặt với con hồ ly kia thì khác gì tự tìm ngược. Đánh chết cũng không đi.
Nhưng hắn không hề để ý đến khi Thương Phượng Vũ gọi hắn là “Mặc Mặc phu quân” thì không có thái độ mâu thuẫn như thường ngày mà vẫn giữ vẻ mặt vô cùng tự nhiên.
Là bị chuyện vụn vặt làm phiền nên không để ý? Hay là đã biết rõ và chịu tiếp nhận? Hay là hắn căn bản biết nhưng coi như không thấy? Thật là khó hiểu. Tất cả mọi chuyện đều là bí mật.
Bĩu môi, hơi nước tụ lại trong mắt, tránh thoát khỏi ngực Bạch Mặc, Thương Phượng Vũ kêu lên: “Hu hu, không để ý đến phu tử nữa, cũng không nhìn phu tử nữa. Phu tử xấu nhất, xấu nhất, hu hu.” Nâng tay nhỏ bé lên lau nước mắt, nàng vừa khóc vừa chạy ra ngoài.
Thấy thế, Bạch Mặc đột nhiên đứng dậy, đá ngã khay trà trước mắt, chạy như bay.
Đôi tay thanh tú nắm chặt, đáy mắt Vãn Thanh rưng rưng nhìn bóng lưng Bạch Mặc rời đi: “Bạch Mặc, ta hận ngươi, ta hận ngươi.” Nàng đứng dậy, ưu nhã rời đi.
Thật ra ngay từ lúc Thương Phượng Vũ chạy đi đã có người đi theo, cũng có người bẩm báo cho Thương Phượng Ngôn và Ngạch Tử Khanh.
Dù sao vẫn còn nhỏ nên chân ngắn, Thương Phượng Vũ vừa chạy đến bờ sông liền bị Bạch Mặc phi thân lên, ôm vào lòng.
Giơ tay nhỏ bé đánh vào ngực Bạch Mặc, Thương Phượng Vũ kêu khóc: “Hu hu, buông ta ra, buông ta ra. Ta muốn trở về tìm phụ thân, ta muốn tìm phụ thân. Không để ý chàng nữa, không nhìn chàng nữa, hu hu chỉ biết khi dễ Vũ Nhi. Không để ý tới chàng, không để ý chàng nữa.”
Tiếng khóc bi thống khiến đám người đang du ngoạn bên bờ sông kinh ngạc. Thậm chí có người còn dừng chân lại, chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Bạch mặc, nói gì mà hắn khi dễ một đứa trẻ.
Nhìn trời im lặng, âm thầm kêu to: ta khi dễ nàng, ta dám khi dễ nàng à…
Không ai có thể hiểu được tâm tình của hắn. Người đời chỉ có thể thấy Thương Phượng Vũ đang kêu khóc và nét mặt khiến người trìu mến của nàng.
Trong tiếng ồn ào có một thanh âm nhu hòa: “Bạch công tử, Vãn Thanh về trước. Nhớ ước hẹn vào giờ Hợi.”
Mặt dù tiếng khóc của Thương Phượng Vũ vẫn vang lên bên tai nhưng Bạch Mặc vẫn gật đầu với Vãn Thanh, tỏ ý đã biết.
Lúc đi qua Thương Phượng Vũ, Vãn Thanh liếc nàng rồi nhẹ nhàng rời đi.
Ước hẹn vào giờ Hợi, Bạch Mặc muốn đi chưa chắc đã được.
“Vũ Nhi, đừng khóc, đừng khóc.”Bị Thương Phượng Vũ khóc đến mức không có biện pháp nào nữa, đánh không được la mắng cũng không xong, chỉ có thể dụ dỗ.Trừ nhức đầu chỉ có nhức đầu.Bạch Mặc bị kích động.
Cảm thấy khóc cũng đủ rồi, Thương Phượng Vũ nghẹn ngào, khóc thút thít, chóp mũi đỏ lên, mắt rưng rưng nhìn hắn: “Mặc Mặc phu quân, chàng là của Vũ Nhi, không được tìm nữ nhân khác. Chàng chỉ có thể là của Vũ Nhi.”
Lời của hài đồng này như tuyên ngôn với bộ dáng được nuông chiều đến bốc đồng, khiến đám người vây xem phải kinh hô.
Thậm chí có người còn nói: “Không ngờ, thật không ngờ Liên Hoa công tử lại là hiền tế của Hiền vương. Chẳng trách gần đây hắn không đi tìm Lưu Tương cô nương.Thì ra là như vậy.”
Liều mạng áp chế ý muốn phi thân chạy trốn, khóe môi Bạch Mặc hiện ra nụ cười cứng đờ, bước chân trầm ổn rời đi.
Xong rồi, xong rồi, thanh danh một đời của mình thế là xong rồi.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian